Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2009

Tudolagi?

From: đệ tử quangvu.1987 :)

Gió không thể yên dù chỉ là giây lát bởi dừng lại đồng nghĩa với không tồn tại. Gió cần đôi cánh tự do để được là chính mình, để thể hiện sự tồn tại. Vì bản thân gió không tồn tại, chỉ là những vận động mà thôi...

Trong những miền đất mà gió đã đi qua, có những điều tuyệt diệu. Có những điều đã thay đổi. Có những người xa lạ và thân quen. Nhưng gió không thể dừng lại. Gió vô tình băng qua. Gió để lại phía sau những sự thay đổi mà chính nó cũng không tài nào hiểu được. Trong hành trình của mình, có những thứ muốn giữ cơn gió ở lại. Những vì bản chất, gió không thể sống thiếu tự do. Gió phải tiếp tục con đường bất tận.

Một ngày mùa thu dưới nắng, cơn gió tìm thấy một đám mây. Ừ, thì cũng chỉ là một điều đơn giản thế thôi. Gió nghĩ tìm thấy phần còn lại của mình trong đó. Gió muốn dừng chân nhưng không thể, gió cuốn theo những làn hơi ẩm dịu nhẹ. Mây cũng muốn nương theo làn gió để bay xa. Gió bay quá nhanh, nếu mây theo gió, mây có thể sẽ tan, mây chấp nhận. Còn gió, Gió không muốn một lúc nào đó, bản thân mình nhiễm cái ẩm ướt của mây. Gió muốn nhẹ nhàng phiêu bồng trong trời đất. Có thể gió sẽ trở lại, nhưng hành trính phía trước chẳng ai biết được. Ngay cả bản thân gió cũng chỉ nương theo tâm hồn mong manh của mình. Gió lướt trong vô định....

Và đám mây kia, đừng theo đuổi mãi một cái gì đó vô định, sao không trở lại là chính mình, bình thản đem bóng mát cho những vùng đất mây yêu quý. Để rồi một ngày, sẽ không còn ai nhớ đến chuyện mây và gió nữa. Để một lúc nào đó, cơn mưa trở lại. Vỡ òa tỉnh thức.

***

Dẫu Biết Rằng Cố Quên Sẽ Là Nhớ ...

Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên .....

Nhưng cố nhớ lại càng không thể quên .......

Có ai đó nói rằng, khi quay ngược trái tim mình lên, trái tim sẽ có hình ngọn lửa. Có phải đó là ngọn lửa của tình yêu thương, của tình người ấm áp? Ngọn lửa ấm áp cho tình yêu đi đến phút sống cuối cùng....
Để xoá bỏ kí ức về một người thật khó ...Có thể quên đi 1 cái tên rất dễ dàng và nhanh... Chỉ cần 1 tháng... 1 tuần ... 1 ngày ... hay thậm chí là chỉ trong 1 giờ... Nhưng để quên ... để xoá đi những ký ức về một người nào đó có một vị trí quan trọng với bạn thì bạn cần rất rất nhiều thời gian hơn thế ... và cũng có thể trong suốt cuộc đời này - bạn cũng không thể nào xoá đi được những hình ảnh - những ký ức về người đó trong tâm trí - trong trái tim vốn đã đập sai nhịp của bạn ... có lẽ bởi nó đã là 1 phần trong bạn...
Nhưng sao phải cố quên, khi chính những kí ức bạn muốn quên ấy có thể là động lực cho bạn mạnh mẽ lên. Người ta chỉ thực sự vượt qua đau buồn khi dũng cảm đối đầu với nó...
"Bạn có thể có những ký ức mới... ký ức là do con người tạo ra" - Một ai đó đã nói với tôi như thế....
"Vì sao đôi mắt lại ở đằng trước ?"

[ Thanks ]

[ Time bài viết ko chính xác ]