Thứ Tư, 26 tháng 8, 2009

Đêm giao thừa

Thứ Hai, 24 tháng 8, 2009

Cừu xốp bông bay trên bầu trời - Lâm Hân

http://i528.photobucket.com/albums/dd325/PhongNhatBan123/Mybluesky-1.jpg?t=1251014808


Đây là đoạn mình thích nhất trong truyện "Cừu xốp bông bay trên bầu trời"- Lâm Hân.

" [...] Một cách thường xuyên, Đăng đột xuất ghé qua, kiểm tra mọi việc. Nhưng thật ra anh ta giúp nó một tay. Lấy xô nước sạch hoặc thay túi giấy mới trong máy hút bụi. Cúc Áo hoàn toàn không thể hiểu nổi vì sao một người như anh ta – con trai của vị chủ tịch hội đồng quản trị, người bỏ vốn sáng lập trung tâm – lại phải vất vả nhúng tay vào đủ thứ việc cỏn con. Một lần, sau khi làm xong việc, nó tò mò hỏi thẳng. Anh ta nhếch môi cười:

- Thật ra, tôi chỉ thích trở thành họa sĩ truyện tranh. Tuy nhiên, bây giờ thì phải làm những việc giúp cho ba tôi trước.

- Đó là thỏa hiệp.

- Có những việc chẳng hay ho gì, nói là chán ngấy đến tận cổ cũng được. Nhưng người ta vẫn làm. Thậm chí, còn phải tìm cách yêu thích chúng nữa. Điều đó gọi là cố gắng thích nghi thì đúng hơn.

- Ồ, sao không gọi thẳng tên cái cố gắng thích nghi ấy là thái độ giả tạo? – Cúc Áo thốt lên đầy phẫn nộ. Chẳng phải mọi nỗi khốn khổ trên thế gian này đều bắt nguồn từ sự giả tạo đầy rẫy khắp nơi đấy thôi.

- Này Cúc Áo, nếu em cứ hét tướng lên như thế, thì mãi mãi em chỉ là một nhóc con có đôi tai vểnh khó coi – Đăng nhún vai – Chớ vội kết án cả thế giới, khi chỉ mới có vài chuyện vặt vãnh làm em tổn thương tí chút.

- Nhưng em đau chết thôi ấy chứ, vặt vãnh gì!

Bấm mạnh móng tay vào lòng bàn tay, Cúc Áo lại run lên. Chẳng giấu diếm nữa, nó kể hết với anh ta những nỗi muộn phiền về bản thân, mặc cảm bị lừa dối và cả sự sợ hãi của nó với thế giới bất an. Kể hết, như dốc ngược một lọ muối ra bàn, rồi lại mặc xác mọi sự. Đăng chăm chú lắng nghe. Gương mặt anh ta thật kỳ lạ. Không chế giễu. Không cười phá lên. Cũng chẳng bày tỏ vẻ thương xót hay cảm thông giả hiêu. Chỉ duy nhất một sự hiểu biết. Hiểu thấu đáo. Khi nhìn vào đôi mắt điềm đạm và sáng rõ ấy, nỗi khốn khổ cay đắng dằn vặt Cúc Áo lâu nay bỗng nguôi ngoai. “Em căm ghét tất cả, anh ạ…” – Nó thì thầm, kết thúc câu chuyện.

Họ ngồi im trên các thanh bê tông phủ cát nhám, viền theo hồ nước bên ngoài khối nhà thư viện. Đèn vườn hắt dải sáng mỏng. Cúc Áo đung đưa đôi chân. Những con cá Loi trắng và đỏ cam lượn nhanh trong làn nước tối sẫm, thảng hoặc quẫy đuôi, bắn lên tay họ các hạt nước mát lạnh. Yên lặng hồi lâu, Cúc Áo chợt hỏi:

- Anh đang nghĩ gì vậy?

- Anh nghĩ em can đảm! – Giọng Đăng vang lên thành thật.

- Chỉ có những cô gái bất hạnh mới can đảm.

- Sai rồi. Sự can đảm chỉ có ở những người trong sáng và tốt lành thật sự, Cúc Áo ạ. Có thể đôi khi, những người ấy không gặp may. Nhưng, nếu không xảy ra các tình huống tồi tệ, họ sẽ chẳng bao giờ biết rõ mình là ai. Đừng nghĩ đến Kiên và cô bạn kia nữa. Họ phù hợp với nhau, về bản chất. Họ đã lựa chọn và sống theo cách của họ. Còn em, có con đường riêng của em. Tôi nói vậy, vì tôi cũng từng trải qua tâm trạng khốn khổ. Nói sao nhỉ? Lớn lên, tức là gặp đủ thứ va vấp không thể ngờ trước được. Thế là vừa chiến đấu, vừa không làm đánh mất mình. Nhưng , chính vì những điều như thế, cuộc sống luôn đáng sống.

Thổi qua lối đi rải sỏi và mặt nước, gió mang đến hương thơm của hoa đậu biếc, của những phiến lá ướt mưa. Tai của Cúc Áo tái nhợt, cóng lạnh. Nhưng dưới da nó, máu đã lại ấm áp chảy trong những mao mạch li ti. Bằng động tác rất nhanh, Đăng cởi áo khoác vải jeans đang mặc, choàng lên vai người ngồi cạnh: “Về nhà thôi, cô nhóc. Muộn rồi. Tôi phải giao chìa khóa cho bác bảo vệ đây!”...

Thứ Năm, 13 tháng 8, 2009

Đêm nằm mơ phố

Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
Anh như là sương khói, mong manh về trên phố,
Đâu hay một hôm gió mùa thu.

Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo,
Tay em lạnh mùa đông ngoài phố
Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng.
Đèn gió khuya quán quen chờ sáng

Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết,
Quên đi tình yêu quá vô tình.
Sương giăng hồ Tây trắng, đâu trong ngày xưa ấy,
Tôi soi tình tôi giữa đời anh

Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2009

"Kiếp sau" - Marc Levy

Đi tìm một bức tranh bí ẩn, Jonathan đã gặp Clara.
Cả hai nhận ra họ đã gặp nhau ở đâu đó.
Nhưng ở đâu, khi nào?
Ở London, cách đây hơn một thế kỉ
Khi nàng chính là cô gái trong tranh...
Một chuyện tình lãng mạn nữa của Marc Levy, để chứng minh cho sự bất tử của tình cảm con người. Một câu chuyện đã mang ta từ Saint - Petersbourg tới Bonston, từ London tới Florence rồi Paris, nơi mà tình yêu và những bí ẩn của nó đã thách thức cả thời gian, khi những đôi tình nhân chết đi, rồi tái sinh và tìm ra nhau, trong kiếp sau...

"Một câu chuyện duyên dáng, kì bí và diễn ra trong không gian nghệ thuật" - L'Express

"Đây chính là những gì mà một tiểu thuyết cần đạt tới - một cuốn sách tuyệt vời để ta đọc trong những ngày cuối tuần có mưa... Một câu chuyện kì diệu đã đưa người đọc đi từ nước Mĩ sang Châu Âu và ngược lại, đã gìn giữ sự hồi hộp của ta cho tới trang cuối cùng." - Le Temps